nói với nó: “Còn hơn tháng nữa là mình hết gặp nhau rồi…” Ánh mắt của cô gái tỏ ra một chút gì đó nuối tiếc nhưng nó chẳng để ý tới, vô tâm đáp: “Mỗi người có công việc riêng mà. Rồi cũng sẽ quên hết thôi.” Từng ký ức kia bỗng dưng ùa về làm Phúc chợt xúc động, nó cầm ly lên nốc cạn hết một ly rồi cúi đầu im lặng. Nó thất vọng về tình yêu rất nhiều, cũng may là còn Phương với Đức cứu vớt kịp. Nó cảm thấy tình yêu không còn ý nghĩa gì với nó nữa. “Mày nên suy nghĩ kỹ đi. Tao thấy Nương được đó.”