Ông Vinh vừa nói xong thì ông hôn hít ngấu nghiến bờ môi đỏ và mộng nước của Diễm Trang, làm cho cô bé chỉ nói được “Bác! Bác Vinh ơi!” thì “Ưm… Ưm…” trong miệng chẳng nói thêm được lời nói nào. Lưỡi ông lùa qua quấn lấy lưỡi của Diễm Trang, hai bờ môi của ông và của cô áp chặt vào nhau không rời như thể keo dán chẳng muốn dứt ra. Bây giờ ông Vinh rút bàn tay phải của mình ra khỏi phần mu bướm nhô cao và xinh xắn của Diễm Trang, đồng thời dùng các ngón tay của bàn tay đó đặt tại khóa quần jean của cô gái trẻ, ông từ từ dùng lực dồn về các cơ ngón tay để mở khóa quần. Khi khóa quần jean của cô được mở rộng thì ông từ từ kéo sợi dây quần trượt xuống dưới, do chiếc quần jean bó sát vào body nên khi kéo xuống dưới thì làm cho chiếc quần lót mỏng của cô cũng kéo theo. Ông Vinh đang cũng đang tập trung hôn hít bờ môi đỏ của Diễm Trang, nên bàn tay của ông chỉ kéo được chiếc quần jean xuống dưới ngang qua vùng tam giác bí hiểm là dừng, bởi vì tay ông thì không đủ dài để vớ tới. Ông đang hôn hít bờ môi đỏ mộng thì vùng sườn đồi núi vùng tam giác đó thôi thúc ông Vinh, làm cho ông mất đi kiểm soát mà dứt ngay ra bờ môi đang hôn ngấu nghiến của người tình nghe một cái “Bựt”. Sự dứt ra bất chợt làm cho Diễm Trang hơi đau ở bờ môi nên cô nói:
-A… Bác ơi! Sau tự nhiên bác dứt ra quá nhanh như vậy? Ưm…
-Ơ… Bác xin lỗi nhé! Bác không có cố tình làm cho cháu đau đâu! Bởi vì bác muốn tập trung thám hiểm ở vùng tam giác của cháu, ở nơi đó đẹp hơn nhiều so với ở đây! Ha ha ha
-Ưm! Bác này thật là…