Em cấp dưới vú bự mê game khi về quê cho người chồng đã mất , sùi. “N. À, ai cũng có 1 phần số, và 1 con đường phải đi, mẹ em sinh em ra, nuôi em lớn 24 năm, không phải để em đi con đường đó, AI CŨNG CÓ CON ĐƯỜNG CỦA MÌNH, VÀ BỔN PHẬN CỦA EM LÀ ĐI CON ĐƯỜNG LÀM MẸ EM TỰ HÀO” – mình gầm lên, em nghe xong ngó sững mình, đây là lần đầu tiên mình quát vào mặt em. Hên là chỗ ngồi 2 đứa khá xa, không gian mở, nên tiếng không vang xa được. “Em hiểu rồi, anh về đi, em vô trường đóng tiền” – em nói nhẹ nhàng, thoáng qua nụ cười. “Em à, hứa với anh 1 điều được