ADN-281
ADN-281 mẹ vợ còn quá trẻ
Há há….. ngửa mặt lên trời, tui cười lớn, cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao. Chạy xuống nhà coi TV, mong sao cho thời gian trôi qua thật nhanh. Tối, mấy thằng chiến hữu rủ đi vòng vòng, không, ở nhà giữ gìn cho ngày mai. Chín giờ, đánh răng rửa mặt, con thằn lằn từ ngách lại chui ra. Hứ, đang vui nên ông tha cho mày. Lên phòng, đắp mền, bật máy lạnh. Thằng hàng xóm vừa tắm vừa hát “Cầu vồng khuyết” nghe thì thôi rồi, bài này xưa hơn Trái Đất, đã vậy giọng nó còn ngọng nga ngọng nghịu nghe như heo thiến. Kể ra thì tội nó thật, gia đình nghèo, ba thì mất từ khi nó còn nhỏ. Lớn lên phải lăn lộn ngoài đời để kiếm sống. Má nó thì bệnh lên bệnh xuống, sức khoẻ không có, nó còn có thêm thằng em nữa, thằng nhỏ bị tật. Ba nó là bộ đội thời chiến, đi thì lành lặn, về thì mất đôi chân – Tôi nghe má kể vậy. Hồi nhỏ tui hay đi chơi với nó lắm, nhớ hồi đó má cho tôi 2 cái bánh tây (loại có nhân kem ở chính giữa). Tui cho nó 1 cái, ăn xong cái bánh tôi nhìn nó hỏi: – Sao không ăn đi? – Thật sự là tui không nhớ nổi tên nó. – Thôi, tui để dành về cho má tui nữa – nó cười hì hì. Lát sau nó về nhà, thì bị mấy thằng lớn hơn nhảy xổ vô giành cái bánh. Thằng nhóc đó vừa cố giữ cái bánh vừa khóc. – Không… không được mà!!! Bánh này tao để dành cho má tao ăn mà…. trả đây mà…hu hu hu!!!