Ngồi trên lớp mà cứ lơ mơ nhớ về cái cảnh hôm qua bé Trang hun mình, ôi sao mà ngọt ngào đến thế.
Bé Trang bằng tuổi tui nhưng làm khai sinh trễ nên học dưới 1 lớp.
Đang suy nghĩ thì tự nhiên ẻm ở đâu lại lớp tui xin phấn, xin xong bỗng nhiên bé đi thẳng xuống bàn tui (bàn đầu), thì thầm vô tai tui:
– Em yêu anh.
Cái gì? Tui có nghe lộn hông chời? Ẻm ẻm mới nói yêu tui, mới nói xong luôn… Hớ hớ hớ.
Bốp!